Phim “Reply 1988” là bộ phim kinh điển trên màn ảnh nhỏ xứ Hàn. Vượt qua khoảng cách về địa lý, lịch sử và văn hóa, tác phẩm nhận được sự yêu mến và đồng cảm sâu sắc của cả các khán giả ngoài nước. Thông điệp cuộc sống đầy sâu sắc cùng những câu nói hay trong Reply 1988 chính là một trong các nét thu hút đó. Có thể ví bộ phim Reply 1988 giống như một sân ga của ký ức, nơi còn lại nguyên sơ những thứ tình cảm thuần khiết mà mỗi người chúng ta …
Muối viết
Thị trấn Thun trong một ngày đầy sương trông tựa như một bức tranh thủy mặc. Ở rìa ngoài cùng phía Bắc, một ngôi nhà lẻ loi lưng chừng con dốc được bao bọc trong những thửa ruộng su su. Rêu xanh lún phún trên mái ngói nâu trầm. Bức tường và mấy cột chống trước hiên nhà bị bong tróc loang lổ. Trong căn nhà tối mù leo lét ánh nến, Vũ đứng soi mình trước tấm gương dài. Bình hoa thược dược trắng, đồ vật duy nhất mang sức sống trong căn nhà âm u này, nằm lặng …
Suốt cả đêm sau khi chứng kiến vụ cháy, Cúc Hương trằn trọc không ngủ được dù đã đếm đến hàng ngàn trái cà phê. Cô nằm trên giường, mở điện thoại tìm đọc tin tức trên mạng. Mấy trang chính thống đã đăng thông tin về việc tìm thấy xác Hoạch trong đám cháy xe ở công viên. Cô cũng lật tung cả các diễn đàn trên mạng xã hội nhưng cũng không có mẩu tin nào về vụ mất tích của một cô gái cả. Nằm xoay qua xoay lại đến bốn giờ sáng, Cúc Hương trở dậy …
Năm mười lăm tuổi, Cúc Hương và Vân biết đến tình yêu thầm lặng của Tường khi thấy cậu ta dịu dàng cúi xuống xỏ chiếc xăng đan đen vào chân Phương. Buổi trưa mùa hạ ấy, nắng vàng ươm đậu trên tán cây bàng duy nhất giữa cánh đồng đương vụ gặt. Phương ngồi trên phiến đá xanh xám bên gốc cây, ngơ ngác nhìn Tường chạy băng băng qua bờ ruộng, mang về đôi dép mua vội ở chợ Đậu. Cúc Hương và Vân đang cách đó mấy thửa ruộng, bất chợt ngẩng đầu lên thì thấy cảnh …
Đăng giới thiệu mình ba mươi tuổi, dự định sẽ mở một quán cà phê tại quê trong thời gian tới. Vì vậy, anh ta mong muốn làm bán thời gian ở tiệm Hồng Xiêm để tìm hiểu và tích lũy kinh nghiệm thực tế. Anh ta tự tin với việc dọn dẹp và phục vụ, nhưng gần như chưa có kinh nghiệm pha chế. Nói đúng hơn, anh ta mới tốt nghiệp một khóa ngắn hạn về pha chế đồ uống cách đây hai tuần. Khi Cúc Hương giới thiệu cho Đăng các công việc, một số nhóm khách …
Buổi tối cách đây bốn hôm tại đèo Tia Chớp Đen, trên chiếc taxi màu đỏ từ thị trấn Thun trở về thành phố… “Sương đặc lại như cát mịn ấy nhỉ?” Tiếng tài xế vang lên bên dưới chiếc mũ áo hoodie sùm sụp. Cúc Hương đang lơ mơ tựa đầu vào cửa kính, cô đã thức giấc được một lúc. “Vâng. Đúng vậy.” Cô uể oải đáp lời. “Cô có bỏ quên gì không?” Tiếng nói ấy lại tiếp tục. “Ở thị trấn Thun ấy!” “Bỏ quên gì ư?” “Hành lý…” “Chết tiệt!” Cúc Hương nghĩ thầm trong …
Chuyến xe đêm lên thị trấn Thun gồm ba người: Viên – Giám đốc, Hòa – Trưởng phòng Hành chính Nhân sự và Vân là cấp dưới của cả hai. Gần như suốt chặng đường, Viên vừa cầm lái vừa ngân nga trong cổ họng. Hòa ngồi ghế phó lái, gõ gõ ngón tay theo giai điệu như nấc cụt đó, vẻ ngầm hưởng ứng. Riêng mình Vân ở ghế sau, trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ toàn một màu sương trắng. Nó khác hẳn với không gian lấp lánh nắng, có thể phóng tầm mắt xuống tận đồng …
Cúc Hương vào làm việc ở tiệm cà phê Hồng Xiêm đã được khoảng ba ngày. Ngay khi trở về từ Cao Nguyên, cô lập tức bị người dì ruột là chủ tiệm này triệu đến đây. Gần đây, các nhân viên thi nhau xin nghỉ ngang, bà dì quay cuồng tuyển người nhưng chưa tìm được ai ưng ý. Thế là đúng lúc đang lôi chiếc vali hành lý bỏ quên trên xe buýt hôm qua về tới nhà, Cúc Hương bị túm cổ. Nhắc đến con người sầu đời kia, có vẻ Chúa muốn chọc quê cô khi …
Vũ loạng choạng bước đi giữa một con ngõ nhỏ hẹp. Hàng quán hai bên san sát nhau, hàng hóa tràn cả xuống lối đi chung. Những miếng đậu mềm oặt trong thùng sơn cũ được tận dụng lại. Vài mớ rau đã héo rũ vì nắng nóng trên thanh gỗ ọp ẹp. Mùi đồ ăn, mùi dầu mỡ rồi mùi nước cống ở đâu đó xộc ra không gian chật hẹp. Cái ý muốn ói hết ra toàn bộ bữa trưa hãy còn đang tiêu hóa dở xộc lên cổ Vũ. Anh muốn nhanh chóng biến khỏi con ngõ …
“Này, liệu tao có thể gặp được Chúa không?” Đột nhiên, giọng của Phương bất thần chao đảo trong tâm trí Cúc Hương, tựa tiếng sấm ì ầm từ xa vọng lại. Gương mặt Cúc Hương âm u như bị bao phủ giữa một màn mây đen trước cơn mưa lớn. Cô gái tóc bạch kim kia đứng lên khi xe buýt dừng tại trạm ngay gần lối rẽ vào thị trấn Thun.