Muối viết

Đánh thức em bằng đôi môi anh – Phần 5

Cô gái cứ ôm đóa cúc như thế đi bộ suốt dọc dãy phố chìm thăm thẳm trong làn mưa buông dày theo bóng tối phủ dần. Cô không mang áo mưa hay đội mũ. Dáng điệu nhẹ nhàng như một hạt mưa bụi vương nhẹ xuống trước mi mắt. Thăng cứ nghĩ mãi chuyện anh có nên bước nhanh lên một chút, đưa cô mượn chiếc ô cũ kỹ anh đang mang trên tay này. Lòng anh dấy lên nỗi lo lắng mơ hồ cô gái sẽ bị cảm lạnh nếu dầm mưa như vậy.

Read more

Đánh thức em bằng đôi môi anh – Phần 4

“Gối đỡ cổ” được chỉ định làm quản lý một dự án thuộc loại hàng khủng, nhưng cũng đang trong tình trạng sình lầy không khác gì dự án của Linh. Trong khi những nhóm khác vẫn đang vui vẻ bên gia đình tận hưởng không khí Tết Nguyên Đán, cả dự án của “Gối đỡ cổ” và dự án cô đều phải lọ mọ đi làm. Sự có mặt của anh khiến cho Linh cảm thấy việc phải đến công ty làm việc vào những ngày thiên hạ đang ăn chơi phè phỡn này bớt ấm ức đi phần nào.

Read more

Đánh thức em bằng đôi môi anh – Phần 3

Dung bất chợt hỏi với một giọng rất khẽ, như thể cô đang hỏi chính bản thân cô hơn là Thăng. Mắt Dung vẫn không rời khỏi một điểm vô định nào đó, trong không gian chìm lắng những tiếng thì thầm nhẹ như những hơi thở. Câu hỏi của Dung đưa Thăng trở về khoảng thời gian rất xa xôi. Niềm đam mê khiêu vũ thuần khiết ngày ấy giờ trở thành một nỗi sợ hãi bàng bạc, mơ hồ lắng đâu đây nơi đáy tim.

Read more

Đánh thức em bằng đôi môi anh – Phần 2

Con Hoa huyên thuyên không đầu không cuối trong khi Linh bận nhìn căn phòng ngổn ngang đồ đạc chưa được sắp xếp. Hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển đến khu tập thể này. Ngay sát Tết, Linh bị chủ nhà trọ trước đuổi không một lý do, không lời báo trước và không chút thương tiếc. May sao cô tìm ngay được căn hộ này, từ một mẩu giấy đăng tin dán lẫn giữa rất nhiều tờ quảng cáo linh tinh khác. Dù Linh không thích nơi đây cho lắm, đặc biệt là cây bàng đang chĩa cành vào ban công.

Read more

Đánh thức em bằng đôi môi anh – Phần 1

Khu tập thể cũ kỹ nơi Thăng mới chuyển đến ở sâu trong một khu vực yên tĩnh. Nơi đây có rất nhiều dãy nhà tập thể hàng mấy chục năm tuổi nằm song song với nhau. Hai dãy nhà một được nối với nhau qua các hành lang nho nhỏ ở mỗi tầng. Từ những hành lang này và từ ban công của mỗi căn hộ, có thể nhìn xuống khoảng sân chung rợp bóng cây. Tuy gọi là ban công nhưng thực ra toàn chuồng hổ chuồng cọp lố nhố cái nhô ra, cái thụt vào.

Read more

Cơn dông ngang qua

Hiên nhớ, đó là bài “Haruka” từng xuất hiện cuối loạt phim “Dragon ball super”. Cô đứng lẫn trong đám đông, lặng im lắng nghe, tâm trí vô định bước về những nơi nào đó xa xôi hình như đã tan biến vào lòng đất. Tiếng lá bay lạo xạo tựa hòa nhịp với giọng hát mạnh mẽ của Shibata. Hiên nhận ra cơn mưa đã bước sát đến sau mình, bởi từng luồng hơi lành lạnh lùa qua gáy, kèm theo những giọt nước thấm qua vai. Vì sao le lói lúc nãy đã tan biến trên nền trời đen kịt. Đám đông bước tản nhanh ra, chỉ còn lại lác đác một ít người.

Read more

Từ triết lý Ikigai nhìn về việc viết

Mỗi người trong chúng ta hẳn có những lý do khác nhau để đặt chân vào lĩnh vực viết lách. Có người viết đơn thuần vì sở thích của bản thân, có người coi viết chỉ là một công việc để kiếm tiền, có người viết vì muốn chia sẻ suy nghĩ của mình với người khác… Muôn vàn động cơ đưa bạn đến với việc viết lách. Nếu bạn thường thức dậy với ý nghĩ rằng: “Hôm nay mình phải viết!”, hẳn việc viết chính là một phần ikigai trong bạn.

Read more

Nhất kỳ nhất hội: Triết lý sống hạnh phúc

“Nhất kỳ nhất hội” là thành ngữ xuất phát từ Trà Đạo – một nét văn hóa lâu đời của Nhật Bản. Trà sư Sen No Rikyū (1522 – 1591) được coi là người khơi nguồn cho triết lý này. Tinh thần “Nhất kỳ nhất hội” nhắc nhở cả chủ và khách cần trân trọng nhau trong mỗi buổi thưởng trà với tâm thế đây là cơ hội gặp gỡ chỉ có một lần trong đời. Dù rằng trước đó và sau này còn nhiều buổi thưởng trà khác, nhưng các khoảnh khắc đều không hề giống nhau, đã trôi qua rồi thì không bao giờ trở lại nữa.

Read more

Dương cầm thứ Tư

An nhớ về các cơn mưa rào thời thơ ấu, giọt nước mưa trong veo như thủy tinh rơi xuống từ mái nhà lợp rạ. Tiếng mái chèo rẽ nước, trôi chậm rãi giữa màn sương mỏng mảnh bay lất phất trên mặt sông phẳng lặng sớm mai. Tiếng dương cầm ngập ngừng giữa loạt thanh âm ò ó o đầy kiêu hãnh của mấy chú gà trống vươn cổ dõng dạc trên đống rơm vàng…

Read more

Hồng Phấn và Xanh Dương

Phong phóng xe đạp vù vù trên con đường từ ngoại ô dẫn vào trong thành phố. Con đường thẳng tắp rẽ đôi cánh đồng lúa chín vàng đang độ thu hoạch. Đằng xa phía trước, thấp thoáng những tòa nhà cao tầng khang trang có lẽ mới được khánh thành cách đây không lâu. Thị xã bé nhỏ ngày nào của Phong dường như vừa quen thuộc mà lại rất lạ lẫm sau mười năm không gặp gỡ. Chiếc xe Phong đang đi là con ngựa sắt anh vẫn dùng để đến trường mỗi ngày suốt thời cấp ba. Phong mất cả buổi sửa lại chiếc xe sau khi lôi nó ra từ góc bếp. Mục đích đầu tiên của anh chỉ là để đạp tới ngôi trường cũ. Phong vẫn đinh ninh rằng anh sẽ đi lại trên con đường đê ven sông đầy ắp những kỷ niệm ngày xưa mà anh vẫn hằng đi. Nhưng rồi, Phong lại rẽ vào con đường mới mở này trong một thoáng tò mò vô thức. Thành ra, anh mất nhiều thời gian hơn hẳn mười năm về trước để đến được trường.

Read more