Buổi sáng hôm sau, Thăng thức dậy khá muộn. Nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thấy ánh nắng mùa xuân đã phủ đầy không gian sân chơi khu tập thể một màu tươi tắn. Có lẽ sẽ là một ngày đẹp trời! Có lẽ sẽ không còn mưa phùn nữa! Thăng nhủ thầm trong lòng. Hình ảnh My hiện lên đầu tiên trong tâm trí Thăng. Sau khi làm vệ sinh cá nhân và ăn sáng qua loa, anh mất thời gian khá lâu để lựa đồ. Cuối cùng, anh chọn một bộ đồ đơn giản nhưng lịch sự để …
Đánh thức em bằng đôi môi anh
Khi giai điệu “Viens M’ Embrasser” vang lên, những đôi nhảy như đã sắp xếp tiến dần ra sân khấu. Linh băn khoăn nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng “Gối đỡ cổ” nhưng vẫn không thấy anh đâu. Khi Linh vừa định lui về phía sau thì cũng là lúc cô thấy mình bị người nọ người kia đẩy ra sân khấu tự bao giờ. Đứng trước Linh lúc này là một chàng trai lạ lẫm… Không! Không hẳn là lạ lẫm… Đó là anh chàng mà cô va phải khi đang đi lên cầu thang khu tập thể vào …
Thăng hờ hững đáp lời, tâm trí anh trôi về khung cửa sổ nơi ban công có cây bàng sà cành vào như một cánh tay dịu dàng. Sau khi đưa ra góp ý một đôi chỗ với Dung, Thăng tạm biệt cô để trở về nhà. Lúc xuống cầu thang, Thăng va phải một cô gái đang vội vội vàng vàng chạy ngược lên. Cô gái đó cười cười xin lỗi anh rồi lại vội vã đi lên tầng hai. Thăng hơi ngạc nhiên, đấy cũng chính là cô gái “ngái ngủ” mà anh gặp ở cầu thang khu …
Mặc dù luyện tập rất tập trung nhưng đôi khi Linh vẫn cảm thấy phân vân vì một điều gì đấy. Mấy hôm nay, dường như có ánh mắt nào đó thầm lặng theo dõi cô. Khi đang khiêu vũ, cô lại bất giác ngưng lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tuy vậy, chỉ có cành bàng với những búp xanh non sà vào ban công như một cánh tay với rất gần. Có lẽ Linh đã bị tự kỉ ám thị bởi nghe câu hát: “You’re just too good to be true. Can’t take my eyes off you” …
Thăng hồi hộp chờ buổi tối đến. Anh từ chối mấy lời mời đi nhậu của chiến hữu làm cùng công trường và ăn tối qua loa từ rất sớm. Tâm thế bình lặng và đầu óc trống rỗng trong cả ngày vừa rồi của Thăng bị thay thế dần bởi sự nôn nao và hồi hộp. Liệu tối nay, cô gái hình như là My có tập nhảy hay không? Liệu tối nay, cô ấy có tiếp tục bài khiêu vũ còn dang dở? Dang dở như lời hẹn giữa My và Thăng khi nào… Thăng pha một tách …
“Gối đỡ cổ” nói khẽ chỉ đủ hai người nghe thấy. Giọng nói có âm sắc phảng phất hương vị của cánh đồng mùa gặt. Linh biết nhiều đứa đang ngầm theo dõi cô và “Gối đỡ cổ”, hẳn chúng nó cố gắng lắm mới nhịn được cười. Linh cũng biết mình đang đỏ bừng cả mặt dù chưa uống giọt bia nào. Cô loạng choạng nhảy hòa theo mọi người. “Gối đỡ cổ” không nhảy mà chỉ đứng ngoài chụp ảnh. Nhiều lần, người này người kia hú hét, kéo anh vào nhảy cùng nhưng anh đều mỉm cười …
Buổi tối hôm nay trời khá trong, Thăng kéo ghế ngồi ngoài ban công, xem lại đoạn video trên màn hình máy ảnh nhỏ xíu. Tay anh nắm lấy tay My, đó gần như là điệu khiêu vũ cuối cùng giữa hai người. Thăng lẳng lặng ngước nhìn về phía cây bàng đang trổ nhiều lá non. Những chiếc lá non như ánh lên sắc vàng kỳ ảo dưới ánh sáng của ngọn đèn đường. Gương mặt và mái tóc My bay bay giữa những tán bàng nhuốm sắc vàng kỳ ảo.
Bữa trưa hôm qua, “Gối đỡ cổ” phát biểu xong về hình mẫu cô gái yêu thích thì bị giám đốc gọi đi ăn cùng khách. Linh thấy nhẹ hết cả người. Bọn kia trêu ghẹo Linh cho đến hết bữa ăn thì cũng thôi. Buổi chiều, khi “Gối đỡ cổ” có mặt ở văn phòng, không ai đả động nói gì về chuyện này cả. Linh cũng cảm thấy lạ, vì như lịch sử lâu đời ở cái văn phòng này, hai nhân vật bị đưa vào tầm nghi vấn hẹn hò sẽ trở thành tâm điểm của những …
Một ngày, Thăng vội vã tới trung tâm khiêu vũ Mùa Xuân sau khi trở về từ công trường. My không đợi anh ở phòng tập như nàng vẫn đợi. Ngày tập tiếp theo đó, Thăng đến sớm hơn thường lệ, anh nhìn hàng trăm lần ra chỗ cửa ra vào. Anh cũng nhìn hàng trăm lần ra khung cửa sổ lác đác những chiếc lá bàng đỏ tía. Bản tin dự báo thời tiết tối qua trên tivi vừa đưa ra thông tin về đợt không khí lạnh đầu tiên của mùa đông sắp tràn về.
Linh tiếc hùi hụi chiếc gối đỡ cổ. Dù gì, nó cũng là chiếc gối đỡ cổ mà “Gối đỡ cổ” đã từng nhặt lên cho cô. Sau khi nghe Hoa thông báo, Linh lân la khắp văn phòng để tìm nhưng không thấy. Bây giờ muốn tìm đúng là mò kim đáy bể! Văn phòng thì rộng, bao nhiêu đội dự án ngồi lẫn nhau, Linh thầm nghĩ trong đầu. Cô thất vọng quay về chỗ ngồi thì thấy trên bàn làm việc có đặt một chiếc túi nho nhỏ, trông giản dị nhưng trang trọng.