Khu tập thể cũ kỹ nơi Thăng mới chuyển đến ở sâu trong một khu vực yên tĩnh. Nơi đây có rất nhiều dãy nhà tập thể hàng mấy chục năm tuổi nằm song song với nhau. Hai dãy nhà một được nối với nhau qua các hành lang nho nhỏ ở mỗi tầng. Từ những hành lang này và từ ban công của mỗi căn hộ, có thể nhìn xuống khoảng sân chung rợp bóng cây. Tuy gọi là ban công nhưng thực ra toàn chuồng hổ chuồng cọp lố nhố cái nhô ra, cái thụt vào. Ở hai khu nhà tập thể nối nhau này, ban công đúng nghĩa chỉ có ở căn hộ của Thăng và ở căn hộ đối diện. Căn hộ của Thăng nằm trên tầng hai, hôm nay là ngày đầu tiên anh chuyển đến đây ở. Thăng thuê căn hộ này ngay khi vừa trở về Hà Nội sau nửa năm công tác tại Sài Gòn, mặc dù anh có nhà riêng rộng rãi ở gần chỗ làm việc của mình hơn. Ý nghĩ muốn thuê căn hộ này bất chợt nảy ra khi Thăng vừa thoáng nhìn thấy mẩu giấy đăng tin dán lẫn giữa rất nhiều tờ quảng cáo linh tinh khác.
Bà chủ nhà khoảng chừng hơn 60 tuổi, gương mặt và da dẻ vẫn hồng hào, căng mịn, phản chiếu thời xuân sắc, hẳn là một giai nhân. Bà sẽ chuyển tới sống ở khu chung cư mới xây dựng xong cách đây không xa. Bà chủ nhà tốt bụng nhiệt tình đề nghị Thăng giữ lại dùng cái tivi bà mới mua cách đây một năm. Thăng không thích lắm vì anh bận rộn công việc không có nhu cầu xem tivi. Hơn nữa, đúng ra là Thăng có cảm giác rằng sự hiện diện của nó sẽ phá vỡ cuộc sống tĩnh lặng đang ngày một cân bằng của anh. Mặc dù vậy, việc phải từ chối sự nhiệt thành của bà chủ nhà khiến Thăng thực sự bối rối.
– Đây này, xem thích lắm cháu à! Buổi tối đi làm về thì xem thời sự cập nhật tin tức, không thì xem phim, ca nhạc giải trí cho thư giãn đầu óc. Giờ bao nhiêu là chương trình hay, như bác nghỉ hưu rồi mà còn chả có đủ thời gian để xem hết nữa ấy chứ. Bây giờ các cháu có mạng mẽo các thứ. Nhưng cả ngày dùng mạng mẽo rồi, tối đến xem tivi, màn hình nó to thì đỡ hại mắt. Để bác mở cho cháu xem, chất lượng âm thanh hình ảnh chuẩn luôn.
Bà chủ nhà vừa nói vừa lấy điều khiển mở tivi để minh chứng. Tivi đang chiếu quảng cáo về một loại kem dưỡng da nào đó tên là Môi Anh – một cái tên khá kỳ quặc.
– Đấy, cháu thấy chưa? Chất lượng âm thanh hình ảnh chuẩn luôn! Bác chẳng muốn bán đi chút nào cả, coi như cháu giữ giúp bác một thời gian đi! – Bà chủ nhà giọng xởi lởi thân tình. – Mà con bé đóng quảng cáo đẹp nhỉ, trông mong manh như một nhành liễu mùa xuân vậy!
Đoạn quảng cáo dàn dựng trên điệu khiêu vũ với nền nhạc “Viens M’ Embrasser”. Nó giống hệt bản Thăng từng biên đạo cho buổi dạ vũ khiến anh ngỡ ngàng. Một sự trùng lặp ý tưởng hay sao? Phải chăng có ai đó trên cõi đời này lại có lúc suy nghĩ giống hệt anh đến thế? Những câu hỏi lộn xộn nhen lên trong đầu Thăng, anh mãi mới nhận ra bà chủ nhà đang nói với mình:
– … chỉ cần ông ấy hôn nhẹ lên má là cô đã thấy má mình ửng hồng, khéo còn xinh hơn bất cứ lúc trang điểm nào. Nghĩ cũng phải, có lẽ vì ông ấy đã mua cho cô loại kem dưỡng này suốt từ thời trẻ nên da dẻ cô mới hay được mọi người khen như thế, có khi cô cũng mua một lọ dùng thử xem sao…
Gương mặt của bà chủ nhà thoáng hồng hào hơn. Thăng khẽ mỉm cười đáp lại lời tâm sự chân thành của bà.
– Cháu đã có người yêu chưa? Nếu có thì hãy nhớ lấy bí kíp này nhé! – Bà chủ hóm hỉnh nháy mắt.
Thăng gượng cười. Bà chủ nhà tốt bụng và nhiệt tình nhưng anh sợ lại bị sa đà vào một câu chuyện không mấy dễ chịu để chia sẻ. Vì thế, Thăng nhanh chóng đồng ý sẽ sử dụng cái tivi theo như thành ý của bà.
Sắp xếp xong đồ đạc vừa chuyển đến, Thăng ra ban công, vừa nhấm nháp tách cà phê nóng, vừa thong thả quan sát khung cảnh xung quanh. Khu sân chung được bao quanh bởi những cây xà cừ cao lớn, lá xanh um. Chỉ có một cây bàng khẳng khiu lác đác lá đỏ xen lẫn những chồi non vươn cành vào ban công nhà đối diện căn hộ của Thăng. Nỗi nhớ xa vắng trong lòng anh sau đoạn quảng cáo kia lại dâng đầy trước mắt. Hình ảnh gương mặt My bay nhẹ qua những tán bàng khẳng khiu đằng xa. Điệu khiêu vũ trên nền nhạc “Viens M’embrasser” đó giống hệt ý tưởng của Thăng. Anh đã dựng bài này sau khi My nói thích nó, và cũng chỉ có anh và nàng biết. Lý trí nhắc Thăng đây chính là dấu vết để tìm gặp lại My, để hỏi nàng tất cả những điều mà anh chưa từng hỏi, cũng như để biết tất cả những gì anh cần biết. Hơn hết cả, anh sẽ có cơ hội quên nàng đi trong bình thản. Nhưng trái tim mách bảo Thăng rằng, anh sẽ lún sâu vào sự ám ảnh và tổn thương thêm một lần nữa. Dẫu sao, sự biến mất đột ngột của My hẳn là vì nàng đã khác xưa. Thăng đã có cơ hội để đối diện với sự thật ấy một cách rõ ràng hơn, nhưng anh lại chạy trốn. Vậy thì quay đầu và chạy trở lại hẳn cũng chẳng để làm gì. Tách cà phê trên tay Thăng chùng xuống. Nhưng anh nhanh chóng trở vào trong nhà, quyết định đi ra ngoài tìm cái gì đó ăn, không đứng đây nữa.
Tiết trời se se lạnh đặc trưng của dịp Tết. Thăng tản bộ qua hành lang nhỏ nối giữa hai khu nhà, đâu đó thấp thoáng những cành đào xuân phơn phớt hồng. Thăng vừa bước xuống cầu thang, một cô gái hớt hơ hớt hải chạy vượt qua anh. Cô ta mải móng chạy đến nỗi va vào Thăng khiến anh bị xô sang một bên. Từ chiếc túi xách tay của cô gái rơi ra một chiếc hộp nhỏ. Thăng gọi với theo nhưng hình như cô ta không nghe thấy. Bóng dáng cô gái mặc áo khoác lông vũ màu trắng mất hút sau những bậc cầu thang. Thăng nhặt chiếc hộp nhỏ đó lên. Đó là lọ kem dưỡng da hiệu Môi Anh!
(Ảnh: Todd Diemer)