Đánh thức em bằng đôi môi anh – Phần 3

bởi Hạt Muối Nhỏ
Đánh thức em bằng đôi môi anh - Phần 3

Thăng không khỏi chốc chốc lại liếc nhìn về phía những cành bàng khẳng khiu lác đác chồi non bên ngoài cửa sổ quán cà phê. Dung dường như cũng để ý đến điều đó, cô khẽ mỉm cười đầy ngụ ý:

– Cây bàng bên cửa sổ phòng tập của anh có lẽ cũng đang trổ đầy lộc non như thế này! Anh thích ngắm chúng đến vậy sao không trở lại?

Thăng và Dung quen nhau đã lâu, hai người chơi khá thân thiết do cùng có chung niềm đam mê với khiêu vũ. Trước đây Dung cùng Thăng mở trung tâm khiêu vũ Mùa Xuân. Đã lâu nay, Thăng bỏ khiêu vũ, không còn luyện tập hay đi dạy gì nữa. Anh không ngờ Dung vẫn giữ nguyên phòng tập của anh cho tới tận bây giờ. Thăng thoáng nhìn Dung, anh đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ.

– Em khoá cửa để không phòng tập như thế phí lắm. Để ai đó khác dùng có phải tốt hơn không! – Thăng khẽ nhăn trán.

– Chẳng phải em đã nói với anh ngay từ đầu rồi hay sao? Phòng tập đó sẽ khoá cửa cho đến khi anh đồng ý đi dạy trở lại! Lời em nói có phải chuyện đùa đâu!

Ánh mắt Dung cương quyết. Cô mở túi lấy ra một chùm chìa khoá, đưa nó về phía Thăng.

– Chìa khoá phòng tập của anh, anh đi công tác Sài Gòn về rồi thì em không giữ hộ nữa!

Thăng nhìn chiếc chìa khoá quen thuộc. Hình ảnh căn phòng khiêu vũ tự nhiên lướt qua tâm trí anh, cả hình ảnh gương mặt My bay nhẹ qua những tán bàng. Thăng bỗng chốc đưa tay ra cầm lấy chiếc chìa khoá. Anh chợt ngưng lại, đẩy chiếc chìa khoá trở về phía Dung. Chỉ một giây trước đó thôi, Thăng hẳn đã định bỏ nó vào túi áo mình.

– Em cố chấp quá! Đợt này công ty anh cũng nhiều việc, chả còn thời gian và tâm trí đâu cho nhảy nhót nữa! Em giữ lấy chìa khoá và tìm người khác dạy đi, đừng có mà hâm hấp! – Thăng nhẹ nhàng.

– Kệ anh, em còn cả chục chiếc chìa khoá dự phòng đây này!

Dung liếc nhìn chiếc chìa khoá rồi nhìn Thăng, cô chun chun mũi. Dung quay đi nhìn anh chàng đang chơi nhạc ở góc quán. Các bàn trong quán cà phê đều có khách. Những tiếng trò chuyện thì thầm chìm dưới tiếng dương cầm nhè nhẹ. Dung chống tay lên cằm, mắt mơ màng thả hồn theo bản nhạc “Speaks softly love”.

– Tại sao anh lại theo đuổi khiêu vũ hả Thăng?

Dung bất chợt hỏi với một giọng rất khẽ, như thể cô đang hỏi chính bản thân cô hơn là Thăng. Mắt Dung vẫn không rời khỏi một điểm vô định nào đó, trong không gian chìm lắng những tiếng thì thầm nhẹ như những hơi thở. Câu hỏi của Dung đưa Thăng trở về khoảng thời gian rất xa xôi. Niềm đam mê khiêu vũ thuần khiết ngày ấy giờ trở thành một nỗi sợ hãi bàng bạc, mơ hồ lắng đâu đây nơi đáy tim.

– Em đến với khiêu vũ không phải vì yêu thích hay đam mê gì đâu!

Dung rời khỏi điểm vô định kia, hướng mắt chăm chú nhìn Thăng:

– Khác với anh! Con gái mới lớn thì hay nghĩ ngợi vẽ vời. Em từng nghĩ, nếu mình biết khiêu vũ, hẳn là sẽ cuốn hút hơn trong mắt bọn con trai. Rồi em yêu thầy giáo dạy khiêu vũ đầu tiên của mình. Tình yêu trong trẻo mang cả hơi hướng của lòng ngưỡng mộ thời mười sáu, mười bảy tuổi… Nó khiến em một mực tin rằng, lý do sâu xa của duyên phận đã thầm gọi em đi học khiêu vũ.

Dung hơi khẽ mỉm cười. Thăng hỏi giọng khô khốc, nhưng thực lòng anh muốn nghe câu chuyện của Dung.

– Rồi sao?

– Ừm, rồi thì nó tan vỡ, đa phần là như vậy mà. Rồi cũng như đa phần các trường hợp khác, em đau khổ vật vã một thời gian mới lấy lại được sự cân bằng trong cảm xúc. Em quay trở lại với khiêu vũ, nhưng bằng một tình yêu thuần khiết, không giống ngày xưa.

À, hóa ra cô ấy muốn nói về khiêu vũ, Thăng thầm nghĩ. Anh cúi nhìn xuống, khuấy khuấy cốc cà phê.

– Anh từng rất yêu khiêu vũ… Điều gì có thể khiến anh chạy trốn như thế?

Giọng Dung vang vang ở một mức âm lượng rất nhỏ. Thăng không ngẩng lên, và cũng vẫn không ngừng chậm rãi khuấy cốc cà phê đã tan hết đá tự bao giờ.

– Anh bận, anh còn có công việc của mình! Công trường, gạch, đá, xi măng… rồi chậm tiến độ.

– Thật là những lý do rất thỏa đáng và không thể lãng mạn hơn!

Dung khẽ mỉm cười tinh quái. Cô hơi rướn người lên, với tay nắm lấy tay Thăng.

– Nghe này Thăng… Em chưa thật biết rõ có cô gái nào đã bước vào phòng khiêu vũ của anh, rồi lấy mất trái tim anh mang đi. Nhưng anh đã quay trở lại Hà Nội, thì hẳn là anh đã sẵn sàng cho một hành trình lãng quên thực sự. Ngồi độc thoại với anh thật chán chết! Anh chỉ hấp dẫn và sinh động khi ở trên sàn khiêu vũ thôi!

(Ảnh: Dani)

Để lại một bình luận

Có thể bạn cũng thích

-
00:00
00:00
Update Required Flash plugin
-
00:00
00:00