Cuối cùng, Linh cũng bài trí gần xong căn hộ mới. Cô cảm thấy mệt phờ râu dù đã được Hoa tới giúp. Có lẽ, đó là do cộng hưởng dư âm của hai đêm liên tiếp phải làm việc tại công ty vẫn chưa thể tan được hẳn sau bữa đánh chén linh đình và giấc ngủ nướng li bì. Hoa vừa mới về, giờ chỉ còn Linh loay hoay với ít đồ linh tinh còn lại trên giường. Cô thở dài kết luận năm mới này chắc chắn sẽ là một năm lao lực của mình, cả thể xác lẫn tinh thần. Về thể xác thì chẳng cần phải nói thêm nữa làm gì. Điều quan trọng hơn, Linh nhận thấy mình đang rơi vào trạng thái tương tư khá nghiêm trọng một anh chàng mới chuyển về công ty.
Anh chàng này chuyển về công ty Linh đợt trước tết. Lần đầu tiên Linh nghe về anh ta là khi đi vệ sinh. Cô vừa ngồi trên bồn cầu vừa hóng câu chuyện râm ran của mấy chị em bên bộ phận nhân sự ở bên ngoài đang lục tục kéo vào:
– Này, chị là chị đã đánh rơi luôn cái hóa đơn mà cậu đấy vừa đưa cho! Không phải đánh rơi mà đúng ra là chị còn ngẩn ngơ đến nỗi cầm trượt cơ đấy! Lâu lắm rồi mới có một cậu đẹp trai vừa mắt chị vào công ty mình như vậy!
Rõ ràng là giọng chị kế toán trưởng vừa xuýt xoa, Linh nghĩ thầm.
– Cao to thì cao to, chứ em không thấy đẹp trai lắm, trông cũng đường được thôi! Nhưng mà nghe nói siêu cực đấy! Có vẻ sếp phải tốn công tốn sức lắm mới lôi kéo về được đấy!
Đây là giọng một chị bên nhóm kiểm thử mà, Linh gật gù phán đoán.
– Ừm, sếp còn dẫn về công ty mình chơi, giới thiệu bao nhiêu em gái xinh tươi lại giỏi giang làm mồi nhử chốt hạ. Vậy mà anh ấy chỉ từ tốn cười rồi… từ chối. Thế nhưng tự nhiên khi sếp tiễn ra gần đến cửa lại đột ngột đổi ý, cúi người xin được tuyển dụng vào công ty. Bất ngờ quá hay sao mà sếp trợn mắt há mồm ra kêu: “Hả? Thật nhá!”. Chết mất, cứ nghĩ lại cảnh đấy em lại cười chảy cả nước mắt.
Mấy người bên ngoài cười râm ran theo câu chuyện của con bé xinh xinh phòng nhân sự. Khi tiếng râm ran khuất dần sau cánh cửa, Linh vừa ngồi bồn cầu vừa suy đoán về lý do anh chàng kia đổi ý. Có thể anh ta chả quá thích khi được mời vào công ty, nhưng lại ra vẻ làm cao, khác người. Mà cũng có thể, anh ta đột nhiên trúng tiếng sét của một giai đẹp nào đó trong công ty. Lý do này có vẻ thuyết phục căn cứ trên vụ hàng loạt gái xinh bị thất sủng. Linh đang chuẩn bị liệt kê ra danh sách những người có thể coi là “giai đẹp” thì lại có điện thoại từ Tân – lão quản lý dự án:
– Cô Linh bị táo bón hay sao mà đi đâu lâu thế? Khách hàng đang hỏi cái lỗi số 13 thế nào đấy!
Nghe điện thoại, Linh mải móng chạy về bàn làm việc. Vụ lỗi số 13 này đang vô cùng nghiêm trọng, chưa tìm ra được hướng giải quyết. Cô vội vã ngồi xuống, mà đúng ra là giống nhảy vào ghế. Cái gối đỡ cổ đang treo trên thành ghế rớt bịch xuống sàn. Một anh chàng Linh chưa từng gặp cúi xuống nhặt giúp chiếc gối lên, đưa lại cho cô và mỉm cười nói:
– Gối của em bị rơi này!
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Linh, như xuyên thấu cả trái tim cô. Đó hẳn là anh chàng mà mấy chị em kia vừa buôn chuyện, Linh nghĩ thầm. Cô ngượng nghịu đưa tay ra nhận lại chiếc gối đỡ cổ, miệng khẽ khàng nói lời cảm ơn.
Ngay sau đó, Linh nhận ra mình hay liếc nhìn về phía bàn làm việc của anh chàng mới chuyển tới. Đôi khi cô tự nhắc mình nên cố kiềm chế, kẻo có ai đó thấy được. Nhưng quả thực là chiếc bàn đó như có sức hút vậy. Linh tự đặt tên cho anh là “Gối đỡ cổ”, dĩ nhiên chỉ có cô và Hoa biết. “Gối đỡ cổ” được chỉ định làm quản lý một dự án thuộc loại hàng khủng, nhưng cũng đang trong tình trạng sình lầy không khác gì dự án của Linh. Trong khi những nhóm khác vẫn đang vui vẻ bên gia đình tận hưởng không khí Tết Nguyên Đán, cả dự án của “Gối đỡ cổ” và dự án cô đều phải lọ mọ đi làm. Sự có mặt của anh khiến cho Linh cảm thấy việc phải đến công ty làm việc vào những ngày thiên hạ đang ăn chơi phè phỡn này bớt ấm ức đi phần nào. Thậm chí, cô còn thấy hứng khởi hẳn ra.
Linh nằm dài trên giường thư giãn một lúc. Chiếc gối êm ái gợi lại cảm giác xao xuyến vẫn còn nguyên từ tận buổi hôm trước. Cô đưa tay xoa xoa vùng gò má, dường như cũng nóng bừng lên theo những hình ảnh loáng thoáng lướt về ngọt ngào khi đó. Nhưng Linh ngay lập tức bị trở về với hiện thực phũ phàng: làn da sàm sạm – hậu quả của mấy tháng phải làm thêm giờ liên miên. Cô nhớ tới lọ kem dưỡng da Môi Anh đã bị mất. “Phải mua lọ khác thôi! Linh tự nhủ. “Nhưng ai sẽ hôn lên má mình đây?” Ngay lập tức cô lại băn khoăn. Hình ảnh anh chàng “Gối đỡ cổ” hiện lên trong tâm trí cô. Linh chả dám nghĩ tiếp nữa, cô ngượng ngùng, đưa tay lên xoa xóa gò má một cách vô thức.
Linh quay ra sắp xếp mấy thứ đồ linh tinh đang bày ra trên giường. Những đồ vật này cô không còn dùng đến nữa nhưng vẫn giữ lại cẩn thận vì là tặng phẩm của nhiều người. Linh xếp tất cả vào một hộp lớn: chiếc khăn hàng Trung Quốc xách tay bố cô mua ở chợ cửa khẩu Lạng Sơn cho; cái cốc méo mó, màu lem nhem do con Hoa tự nặn tự tô ở Bát Tràng đem tới hồi sinh nhật Linh năm ngoái; hộp đựng tăm thằng bạn thân hồi đại học tặng để “mỗi khi ngồi xỉa răng sau khi ăn cái gì ngon xong mày đều bị dằn vặt vì đã không mời tao”. Còn đây, đây là chiếc túi thổ cẩm mà mẹ Linh mua cho trong chuyến công tác tới một huyện miền núi Tây Bắc. Chiếc túi này hoa văn thanh lịch và tao nhã, trước đây cô rất hay dùng khi đi chơi. Linh lục lại bên trong túi, có một xấp bưu thiếp và thư từ linh tinh từ đời tám hoánh nào. Cô lật giở sơ qua, vừa xem vừa thỉnh thoảng khúc khích cười. Từ đám thư từ và bưu thiếp chợt rơi ra một mẩu giấy nhỏ gấp tư. Linh thoáng ngỡ ngàng, cô vội nhặt lên, mở ra đọc. Mẩu giấy với nét chữ viết tay mềm mại và nội dung ngắn gọn:
“Hẹn anh ở buổi dạ hội sắp tới. Xin lỗi vì em đã hơi trễ hẹn.”
Em
“Hoá ra nó lẫn ở trong này! Thế mà mình cứ tưởng mất rồi!” Linh thừ người nghĩ ngợi.
(Ảnh: Debby Hudson)