Thăng lảo đảo bước khỏi xe taxi. Anh cảm thấy đầu óc biêng biêng nên đã gửi xe lại nhà hàng sau bữa tiệc tân niên và cuộc karaoke kéo dài tới quá nửa đêm. Thăng nán ở lại tới cùng vì Dung và bạn bè anh giữ chân mãi. Cái tính cả nể đã làm anh khó xử không ít lần. Dù còn xa mới tới nhà và trời đang lất phất mưa nhưng Thăng vẫn quyết định xuống xe và đi bộ về.
Đêm nay lại là một đêm mưa tháng Giêng! Thăng nhắm mắt ngước lên bầu trời khuya lất phất mưa khi rời khỏi chiếc taxi. Anh hít một hơi thật sâu, chầm chậm mở mắt nhìn suốt dọc vỉa hè vắng tanh. Những bóng cây thẫm đen lại dưới ánh đèn đường vàng vọt. Lòng đường cũng yên ắng, thỉnh thoảng mới có một hai chiếc xe chạy qua, khác hẳn với không khí tấp nập, nhộn nhịp vào ban ngày. Khoảng giờ này đã quá muộn cho bất kỳ âm thanh nào, dù ít ồn ã đến đâu. Thăng vừa bước đi vừa hít thở thật sâu. Đầu óc anh dần trống trải, không còn cảm giác lùng bùng đầy chặt các thanh âm hỗn loạn lúc chúc rượu.
Đêm nay lại một đêm mưa tháng Giêng! Cũng giống như đêm mưa tháng Giêng năm đó! My đi bên anh như làn khói biếc dưới những bụi mưa nhạt nhòa ánh đèn vàng. Cành hoa cúc thanh mảnh ban chiều kia hòa dần trong lớp mưa tựa như sương. Thăng thấy trái tim anh bước rất khẽ giữa nỗi xao xuyến dịu nhẹ.
– Hình như anh đi ra từ trung tâm Mùa Xuân?
– À… Ừ…
– Tự nhiên em nghĩ mình nên đi thật chậm, mà cũng không rõ lắm tại sao lại cần phải thế.
– …
– Em thấy anh đứng chờ em ở gốc cây xà cừ lớn đó.
– Trời thì mưa từ mấy hôm nay, em thì cứ như vừa tới từ một miền nắng ấm vậy.
– Hôm nay em đã định mang ô, nhưng không hiểu sao em bỏ ngay lại ở cửa. Có lẽ em chủ quan mưa nhỏ, chỉ là mưa bụi thôi mà! Hay vì ai đó đã nói với em rằng, anh sẽ mang ô đến cho em nhỉ?
– …
– Sau khi đưa bà bó hoa cúc, em còn bước chậm lại hơn nữa…
-…
– Nhưng anh cũng vẫn chẳng bước nhanh hơn…
-…
– Nên em phải dừng lại để chờ anh đấy!
Đó là cuộc nói chuyện đầu tiên giữa My và Thăng. Trời đã tối hẳn, ánh sáng hắt ra từ các cửa hiệu, các ngôi nhà và từ cả các cột đèn xuống đường lấp loáng nước. Thăng hầu như không nói gì mấy cả, có lẽ bởi trái tim anh đang bận bịu đập theo một nhịp nào đó mà anh chưa từng quen. Nhưng cái cách My nói chuyện với Thăng khi ấy, và cả ngữ điệu của nàng, khiến anh tin rằng họ đã quen nhau từ lâu lắm.
Thăng không rõ anh đã đi bên My bao lâu trên vỉa hè vắng lặng, chỉ có tiếng mưa bay rất nhẹ như vô hình. Các cửa hàng bên đường hầu như đã đóng cửa gần hết. Từ quán cà phê duy nhất còn sáng đèn phía trước, tiếng vĩ cầm dìu dặt lan tỏa trong mưa. Bàn tay đưa ra hết sức tự nhiên, My nói với Thăng: “Anh nhảy cùng em nhé!” My nhìn vào mắt anh, ánh mắt và ngữ điệu cũng hết sức tự nhiên, tựa hồ như câu nói trước mỗi bữa ăn: “Mời mọi người ăn cơm nhé!”
My đưa tay ra, nhìn Thăng chờ đợi. Thăng đứng im như một pho tượng, gần như không đưa ra phản ứng gì. Đêm hôm đó, sau khi về nhà, anh không ngừng tự trách mình thật tệ.
– Anh nhảy cùng em nhé! – My nhìn vào mắt Thăng nhắc lại.
Tiếng vĩ cầm vẫn dìu dặt lan tỏa trong mưa. My đưa tay mình đặt vào trong lòng bàn tay Thăng. Khoảnh khắc nào đó, Thăng quên đi cảm giác lạ lẫm mới nảy mầm trong trái tim mình. Anh kéo My lại gần hơn, mái tóc nàng bay bay trong điệu khiêu vũ giữa những bụi mưa nhạt nhòa ánh đèn vàng. Một vài vị khách còn lại trong quán cà phê nhìn thấy, họ mỉm cười với Thăng và My. Trái tim Thăng cũng bay bay theo mái tóc My. Đó là một đêm mưa tháng Giêng!
Làn mưa buông dày hơn, quyện lại như nền khói mỏng mảnh. Thăng bước đi thật chậm giữa không gian màu vàng nhạt bảng lảng khói sương. Đâu đó vọng tới tiếng dương cầm thật buồn. Thăng dừng lại lắng nghe. Khúc nhạc vọng tới từ khung cửa sổ đang mở của ngôi biệt thự bên đường. Tiếng dương cầm bay nhẹ qua những kẽ lá đen thẫm trong đêm, bay nhẹ qua làn mưa bụi mỗi lúc thêm mịt mờ. Thăng bỗng cảm thấy muốn được khiêu vũ hơn bao giờ hết. Dù khiêu vũ vốn là một niềm đam mê của Thăng, nhưng chưa bao giờ trong anh lại dâng lên khao khát mãnh liệt đến vậy. Dường như, anh đã không hề trải qua cảm giác bội thực với những điệu nhảy trong các câu chuyện của buổi tối vừa rồi. Thăng nhắm mắt ngước lên bầu trời khuya lất phất mưa. Tiếng nhạc kết thúc, anh vẫn đứng im như một pho tượng. Liệu, khi Thăng mở mắt ra, My có xuất hiện từ phía cuối vỉa hè kia?
(Ảnh: Jonas Kaiser)