Đánh thức em bằng đôi môi anh – Phần 9

bởi Hạt Muối Nhỏ
Đánh thức em bằng đôi môi anh - Phần 9

Thăng tỉnh giấc khi trời đã quá trưa. Cảm giác ong ong lờn vờn trong đầu khiến anh phải mất một lúc lâu mới định thần được rằng mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ, trong căn hộ mới thuê ở khu tập thể cũ. Chút ánh sáng len qua khe cửa sổ hẹp mang theo làn hơi ấm áp cho Thăng biết nắng đã lên. Anh chưa dậy ngay mà vẫn nằm nguyên trên giường, sắp xếp lại trong đầu những hình ảnh loáng thoáng từ tối hôm qua. Chuỗi hình ảnh ấy kết thúc ở tiếng dương cầm khắc khoải rơi trên vỉa hè khuya khoắt, vắng lặng. Và rồi… Thăng cố nhớ, nhưng vẫn không rõ mình đã về đến đây như thế nào. Sau tiếng dương cầm ấy là cảm giác ong ong lờn vờn, mờ mịt như cơn mưa phùn dày hạt. Thăng nén một hơi thở thật dài, quyết định không cố gắng nhớ lại nữa, bởi nó khiến anh cảm thấy căng thẳng. Rốt cuộc, Thăng đang nằm trên giường, và chiếc nệm bên dưới thực sự là êm ái. Bên ngoài, nắng đã lên, dù yếu ớt. Không còn mưa nữa, không còn là một đêm mưa tháng Giêng! “Mày đã quá ủy mị, Thăng ạ! Dẫu sao, mày đâu thể chạy trốn khỏi mùa xuân!” Thăng nhủ thầm trong đầu. Anh quyết định ngồi dậy, rời khỏi giường đi làm vệ sinh cá nhân sau khi lấy chiếc di động vẫn nằm nguyên trong túi áo từ tối qua ra để xem giờ. Điện thoại có tin nhắn của Dung hẹn Thăng tới trung tâm Mùa Xuân lấy xe máy. Hôm qua uống say, Dung yêu cầu anh phải để xe máy lại. Thăng thấy không thoải mái với việc lại phải đến trung tâm Mùa Xuân. Đáng lẽ, Dung có thể đưa xe máy về nhà mình, dẫu sao nhà Dung ngay gần quán karaoke hôm qua. Tuy nhiên, đúng như Thăng đoán, Dung sẽ kiên quyết tìm mọi cách để anh phải tới nơi mà anh đang không muốn tới chút nào. 

Thăng xuống quán phở ở ngay dưới tầng một khu tập thể để ăn trưa rồi đi tới trung tâm khiêu vũ Mùa Xuân. Sau vài lời hàn huyên với bác bảo vệ, anh đi thẳng lên phòng tập của mình ngày xưa. Đó là phòng tập, đồng thời cũng là phòng dạy khiêu vũ riêng của Thăng trước đây. Đúng như lời Dung nói, hẳn căn phòng này lâu lắm rồi không có ai dùng tới. Anh phải mất cơ số sức và kha khá thời gian để mở ổ khóa. Thăng không cảm thấy phiền phức lắm với rắc rối này, bởi việc phải kỳ cạy mở khóa khiến những xúc cảm xáo trộn trong lòng anh tạm lắng lại. “Anh là người khóa vào thì anh phải là người mở ra!” Trong đầu Thăng vang vọng câu nói của Dung khi ngồi ở quán cà phê.

Ổ khóa dịch chuyển sau một tiếng cách nhỏ hơi lạo xạo do rỉ sét. Thăng hồi hộp cầm lấy nắm đấm cửa, tựa hồ như My sẽ bất ngờ xuất hiện đằng sau cánh cửa này, giống như lần đầu tiên đấy. “Dẫu sao, mày đâu thể chạy trốn khỏi mùa xuân!” Mặc dù tự nhắc mình như vậy, nhưng Thăng không khỏi bị quyến luyến bởi một tia hy vọng vô hình. My hiện ra đằng sau cánh cửa này, trong một không gian yên tĩnh tuyệt đối. Đó là lần đầu tiên My tìm tới gặp Thăng ở phòng khiêu vũ này. Không giống buổi tối mưa phùn mịt mờ lan tỏa suốt dọc từng dãy phố, nơi mà đôi khi Thăng thấy My tan ra như sương. Đó là một buổi sáng mùa xuân tươi tắn, tươi tắn như những búp bàng non mới trổ bên ngoài cửa sổ kia. Và cũng giống như lần trước đó, My nói với Thăng bằng ngữ điệu hết sức tự nhiên, giống như người ta vẫn hay mời cơm nhau:

– Chào anh! Em đến đây để học khiêu vũ! Anh dạy em nhé?

Điệu khiêu vũ giữa Thăng và My trong đêm mưa tháng Giêng vừa kết thúc thì My nhận được cuộc điện thoại nào đó. Nàng vội vã chào tạm biệt Thăng và bắt taxi rời đi. Anh thậm chí còn không kịp hỏi số điện thoại của My. Thăng đều đặn đến trung tâm khiêu vũ ngay cả những hôm anh không có việc gì ở đây các ngày sau đó. Thăng luôn giữ ý nghĩ rằng, hẳn nhiên anh sẽ thấy My – trong chiếc váy màu xanh non như lá bàng đang lựa hoa bên xe hàng rong giống lần đầu tiên kia vậy. Tuy vậy, My chẳng hề xuất hiện, tựa giấc mơ đã tan trong làn mưa mịt mù như sương đêm đó.

My xuất hiện sau cánh cửa phòng tập, sau nhiều đêm Thăng tự dằn vặt bản thân vì đã không hỏi số điện thoại của nàng ngay từ đầu. Thăng ngỡ ngàng đến nỗi anh cứ đứng lặng thinh nhìn My hồi lâu.

– Chào anh! Em đến đây để học khiêu vũ! Anh dạy em nhé?

My lại nhắc lại. Thăng lúc này mới bối rối mở lời:

– Đã lâu rồi…

– Anh có tìm em không? – My mỉm cười. – Chắc là anh có tìm em chứ?

Thăng mỉm cười khẽ gật đầu. My đứng bên khung cửa sổ đang mở phía góc phòng. Nắng mùa xuân chiếu vào khiến chiếc váy trắng nàng đang mặc như phát ra ánh sáng. Độ này, những đợt mưa phùn thưa dần, thời tiết ấm áp và tạnh ráo hơn, không gian thường ngập tràn màu nắng dịu nhẹ dễ chịu. Mái tóc đen dài của My vẫn buông xõa. Những đường nét thanh tú trên gương mặt nàng hiện lên rõ ràng trước mắt Thăng, không phải là một câu chuyện cổ tích như đôi khi anh vẫn hay mơ hồ! Đó là khởi đầu của một quãng thời gian hạnh phúc và nhẹ nhõm!

Thăng xoay nắm đấm cửa, đẩy cánh cửa gỗ màu cánh gián về phía trong. Tiếng rít nhẹ từ bản lề chặn ngang dòng hồi tưởng miên man của Thăng, cảm giác hơi chói tai khiến anh bất giác nhíu mày lại. Làn hơi ẩm mốc từ trong phòng ùa ra qua khe cửa hé mở… Căn phòng khiêu vũ trống trơn, im lìm trong bóng tối mờ mờ. Phía góc phòng có một chiếc bàn nhỏ, bên trên đặt một lọ hoa sứ màu trắng tinh khôi. Kế bên đó, khung cửa sổ đóng kín, buông rèm. Trên bức tường sơn trắng dài, hai khung cửa sổ buông rèm nằm cách xa nhau. Thăng đẩy mở cửa rộng hơn, bước vào phòng, anh đưa tay bật đèn. Ánh đèn vàng lan tỏa khắp gian phòng. Thăng đứng im như bất động, đưa mắt nhìn khắp lượt gian phòng. Hình như, điệu nhạc dìu dặt, lưu luyến nào đó chầm chậm vang vọng tới…

(Ảnh: Alexandru Tudorache)

Để lại một bình luận

Có thể bạn cũng thích

-
00:00
00:00
Update Required Flash plugin
-
00:00
00:00